Chợ Lớn, le 10-1-1927
Ngọc-Hoàng Thượng-Ðế Viết Cao-Ðài
Giáo Ðạo Nam Phương
Chư Môn-đệ và chư nhu nghe:
Chim
về cội, nước tách nguồn, từ xưa kiếp con người giữ thế, chẳng qua là
khách đi đường, phận sự muốn cho hoàn toàn, cần phải có bền chí và khổ
tâm; có bền chí mới đặng đạt phẩm vị thanh cao; có khổ tâm mới rõ tuồng
đời ấm lạnh; lăng-xăng xạo-xự, mùi chung đỉnh, vẻ cân đai, rốt cuộc
chẳng khác chi một giấc huỳnh lương mộng; mỗi bậc phẩm đều đặng một vai
tuồng cuả Ðấng cầm quyền thế-giái ban cho; dầu thanh cao, dầu hèn hạ
cũng phải gắng làm cho rồi trách nhậm, hầu buổi chung cuộc, hồn lià cõi
trần, đặng đến nơi khởi hành mà phục hồi công cán; ai giữ trọn bậc phẩm
thì đặng toà nghiệt-cảnh tương công chiếc tội, để vào địa vị cao hơn
chốn Ðịa cầu 68 nầy; ai chẳng vẹn trách nhậm nhơn sanh, phải bị đọa vào
nơi u-minh-địa, để trả cho xong tội tình căn quả cho đến lúc trở về nẻo
chánh đường ngay mà phục hồi ngôi cũ; bằng chẳng biết sửa mình thì luật
Thiên-điều chồng-chập, khổ A-Tỳ phải vướng muôn muôn đời đời mà đền tội
ác. Bậc nhơn-sanh vì đó mà phải chịu thiên niên chìm đắm vào số luân
hồi; vay trả, trả vay, căn quả chẳng bao giờ tiêu đặng. Các bậc Thần
Thánh nếu chẳng biết mối Ðạo là phương châm tìm nguồn trong rửa bợn tục,
thì biển khổ trần nầy cũng khó mong thoát đặng.
Trời Nam may
đặng một yến sáng của Ðấng Ðại-Từ-Bi dẫn khách trần bước lần ra con
đường hắc ám, để tránh khỏi bến mê; dụng nâu sồng thế cân đai, mượn khổ
tâm thay chung đỉnh, lấy hạnh đức làm nấc thang bước lên tột lừng trời,
vẹt ngút mây xanh, trông vào cảnh thiên-nhiên, biết rõ cơ màu nhiệm mà
làm khách u-nhàn thanh nhã, núi thẫm rừng xanh. Phủi hết muôn sự ở cõi
trần vô vị nầy, ấy là một sự khó thi hành của khách phàm tục; mấy ai
nong-nã tìm đến cảnh Thiêng-liêng mà nhiều kẻ lại tìm vào vực thẳm.
Ðạọ Trời qua bến tục, đường Thánh dẫn khách trần; nếu chẳng biết thế thời, giọt nước nhành dương hết chờ khi rưới khổ đặng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét