Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Câu chuyện cách đây đã trôi qua 10 năm

Bằng giả quê tôi.

Câu chuyện cách đây đã trôi qua 10 năm nhưng không thể quên được , Đó là những kẻ đã vong ơn bội nghĩa ,những kẻ phản thầy hại bạn ,những kẻ  đã quay lưng bán rẻ bằng hữu,những người thân quen ,



Nhật ký mở

Nguyễn như Minh đã đáp trả những con người ân tình ấy như thế nào có thể sử dụng cụm từ vong ơn bội nghĩa để minh chứng cho kẻ bội bạc.

Những năm tháng ,những cái tên ,những sự kiện không thể nào quyên ,nó hằn sâu trong trí nhớ ,và nhớ mãi ….

Chúng ta cùng là một “Phường” cả

Văn phòng đại diện tòa soạn báo phụ nữ thành phố Hồ chí Minh 224 Kim mã  Ba đình Hà nội

“Nhà báo”Nguyễn Như Minh

Võ thị Hảo  Nhà văn nhà báo

  Nguyễn thị Kim Hoa nhà báo trưởng văn phòng đại diện

  Hiệu trưởng trường đại học Luật

 Và cùng danh sách 42 người mà Huỳnh Long biết  Do Nguyễn như Minh đưa cho 





 

Ngày ấy Huỳnh Long Biết đến Văn phòng Tòa soạn báo Phụ nữ bắt đầu từ câu chuyện Có một bài báo của báo Phụ nữ nói về Huỳnh Long trồng xương rồng ,Nguyễn như Minh “thời điểm năm 2002”đang làm tạp vụ cho tòa soạn báo chứ không phải là phóng viên báo chí gì cả

Long thấy Minh rất chịu khó ,cứ hết giờ là mang từng tờ báo ,rong ruổi khắp Hà nội để đưa…kiếm tý chút lợi nhuận , Sao giống Long thế Cách đây 30 năm “năm 1982” Long cũng là người kiếm sống từ tờ báo giờ đây Huỳnh Long lại gặp một con người chịu khó cũng sống từ tờ báo hàng ngày của các tòa soạn báo đưa ra ..

Huỳnh Long tò mò làm quen và hỏi, lương của Minh bao  nhiêu ? vợ con thế nào ? mà phải  làm công việc này ?rồi Minh kể hết.. Vợ thì nó bỏ rồi…nó bỏ con bỏ chồng đi Liên xô lấy thằng khác rồi  ,ngày ấy mở nhà nghỉ …,làm ông chủ thuê nhà ở trên Sơn tây ,rồi Công an nó đến …tý chết …nhiều chi phí ..quá nên phải bỏ làm ông chủ về Hà nội làm nghề chữa xe ngoài đường kiếm sống  Thế rồi một ngày tình cờ gặp chị Hảo (nhà văn Võ thị Hảo ) chị đấy nhận vào văn phòng báo làm việc ,

Thế Minh làm được việc gì ở đây ? Huỳnh Long hỏi , Minh trả lời,thực tình viết lách gì đâu ,máy vi tính không biết !,nhà cửa không có! ,không có chỗ ở !.chị ấy tốt nhận vào làm chân trông nhà giúp việc làm bảo vệ trông nhà khi mọi người về hết , dọn dẹp quyét nhà nghe điện thoại khi hết giờ ,buổi trưa nấu cơm mọi người trong phòng cùng ăn ,thi thoảng giặt rũ  ga đệm…công việc chỉ có thế thôi lương ít lắm cộng các khoản hơn một triệu một tháng …

Lâu dần thành thân Minh kể. ở đây tuy ít lương nhưng được một cái ,có chỗ ngủ không phải thuê nhà ,điện nước,ga,xà phòng,điện thoại…. tẹt ga.. thoải mái không mất tiền ….. đến tháng lại có tiền thêm bỏ túi ..như thế là lợi quá còn gì …

 Nhấp đúp vào giữa hình để xem thêm thông tin

Cùng cảnh vợ bỏ,dễ hòa nhập anh em ,Minh kể tiếp ,bây giờ chị Hảo đi rồi.. ,chị sang tòa soạn báo gia đình và xã hội … không làm việc ở đây nữa .Vị trí trưởng văn phòng là người khác làm  Nguyễn thị kim Hoa bây giờ làm trưởng đại diện văn phòng báo Phụ nữ thành phố Hồ chí Minh

Minh kể tiếp ,đàn ông mình không vợ đang cô đơn  ,thi thoảng đưa con nọ ,con kia về ngủ… ,con này tắc yêu tắc quái ,toàn theo dõi cấm đoán ,lương thì cao ,viết bài thì chả ra éo gì  nhưng nhuận bút thì ngất ngửơng khó chịu lắm ….mình đang tìm cách sì…..cho nó bật bãi…

Thấy tội cùng cảnh đàn ông làm công việc của phụ nữ mà luôn bị chèn ép Huỳnh Long thấy có cái trần nhà của tòa soạn bỏ không Long hướng dẫn cách trồng cách cấy ghép xương rồng ,rồi chả mấy chốc cả trần nhà của tòa soạn báo phụ nữ tràn ngập xương rồng .Minh có thêm thu nhập…

Từ một người làm tạp vụ cho văn phòng đại diện báo phụ nữ rất chăm chỉ ,năm tháng trôi đi Nguyễn như Minh đã trở thành ông nông dân kéo cày trong hộp xốp trên mái nhà tòa soạn lúc nào không biết ,Minh gia nhập đội quân của Huỳnh Long ngày ngày vừa trồng ,vừa cấy ghép ,vừa bán xương rồng …công việc của tòa soạn dần dần bị quên ..rồi bị nhắc nhở .. bị theo dõi..về thời gian ….

Khó chịu lắm rồi một hôm Minh đưa cho Huỳnh Long một tập đơn nội dung Nguyễn thị kim Hoa trưởng văn phòng báo phụ nữ sử dụng bằng luật giả ,kèm theo là những tờ photo chứng minh ,bằng luật có công chứng Minh cho rằng bằng của Nguyễn thị Kim Hoa là bằng giả cho Long xem ,(để có được những tờ phô tô này là do thời điểm Hoa về làm tại văn phòng của tòa soạn ,chị Hảo là trưởng đại diện ,mà Hoa phải nộp bằng cấp cùng giấy tờ  cho văn phòng mà Minh là người biết )

Rồi đến một ngày.Minh mang về một tập đơn “tố cáo Nguyễn Thị Kim Hoa dùng bằng giả” bảo Long đứng tên ký “không sao đâu” “con này chết ngay mà” “tòa soạn nó đuổi ngay ấy mà” nghĩ đơn giản  việc làm sai trái sẽ bị pháp luật trừng trị …tò mò xem chuyện thực hư ra sao .Rồi Long ký đơn và vài ngày sau liêm tiếp có mấy số báo  ra lò cũng do Minh mang về ,những tiêu đề giật gân về sử dụng bằng giả do báo chí in ra ….

Công an vào cuộc,trường đại học luật ra thông báo Bằng của cô Nguyễn thị Kim Hoa là bằng thật do nhà trường cấp ,báo chí lại được dịp mở cuộc điều tra tiếp ..một danh sách 42 bằng được cấp vào cùng thời điểm ,được lộ ra… , danh sách có cả một dãy tên dài , dài, ông này… bà nọ… ,đang là cán bộ huyện này thành phố kia … đang tại chức rồi lại có bài báo “Trường đại học luật cấp bằng trái pháp luật ….”nội dung bài báo lại nói khóa học của cả danh sách không hề có khóa học nào cả mà lại được cấp bằng …..và kết luận rằng Trường đại học luật cấp bằng trái pháp luật …cho học viên không học ….

10 tấm tôn Minh mua tại bãi sắt vụn  (bãi đồng nát  sắt vụn )về làm nhà
v
Xương rồng trên nóc nhà tại đại diện tòa soạn báo phụ nữ 224 kim mã năm2005
 (Người đứng giữa hình) Minh đang phụ giúp Huỳnh Long taị  khu nhà của gia đình

 

Chuyện tưởng rằng chỉ có một cái bằng,của một con người sử dụng bằng giả ,đơn giản như vậy,

Rồi những cái đáng ngờ dật mình đáng sợ

Ai ngờ rằng bây giờ 42 con người được lộ ra ,42 con người đó ,thời điểm đó không có khóa học nào cả .nhưng được cấp bằng đại học luật thật .để đến bây giờ cả 42 con người len lỏi những vị trí  điều hành xã hội …

Cái ngờ tiếp theo tên tuổi của Huỳnh Long là người do Minh mượn tên Long đứng đơn  khởi kiện …không phải là một người nữa  mà theo sau là 42 người cùng cả một bộ sậu … có liên quan liên đới ….hằn thù với người đứng tên đơn khởi kiện …do Minh đưa

Rồi… tiếp hàng ngày những cuộc điện thoại gọi đến cho Long yêu cầu ra rút đơn về không thì sẽ cho chết …..

Rồi  Nguyễn như Minh trước tiên bị chính Nguyễn thị kim Hoa là trưởng đại diện đề xuất cho  nghỉ việc,bắt dọn đồ đạc ra khỏi tòa soạn không cho ở tại tòa soạn báo nữa ,hàng ngày Minh lục tục dọn những châu xương rồng ….

Rồi chính Nguyễn thị Kim Hoa được ưu ái hơn Minh Báo phụ nữ thành phố Hồ chí Minh cho tự chuyển công tác sang đơn vị khác …để làm việc…???

Sau khi bị đuổi không có chỗ ở Minh lại được Long giúp đỡ , (Năm 2005)Long đã cho Minh mua tôn về làm nhà tại khu vườn mà Long trồng xương rồng trước đó chỗ thân tình ,Minh rất chắc ,làm gì Minh cũng bảo Long ghi giấy …sợ gì đâu ,Long ghi cho Minh góp công góp sức trồng xương rồng và được hưởng lợi nhuận từ chính cây xương rồng mà mình làm ra ….không được  kiện cáo nhau gì cả..thậm chí Long còn ghi cho là làm xương rồng từ năm 2002

 

Hàng ngày Long nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của những người không hề quen biết ,họ yêu cầu đi rút đơn ,nếu muốn sống ..

Ai ngờ rồi …một ngày hai bố con Long đi Lạng sơn có chiếc xe con đường rộng mỗi một mình chạy ..xe đang chạy ,chiếc xe con ép lái chiếc xe ba bánh mà Long lái ,con Long nằm sau xe trên võng bất chợt,lao thẳng xuống vực sâu 150m Long bất tỉnh ít phút vục dậy máu me đầy mình ,thằng con Long vục dậy ,bố ơi con bị gẫy chân rồi !

 

Long nhờ mọi người giúp đỡ ,kéo xe lên khỏi vị trí ,gửi xe ,đưa con ,thuê xe chạy về bệnh viện Việt đức Hà nội  ngay buổi tối hôm đó về đến Hà nội Bình phải vào phòng mổ cấp cứu do gẫy xương ,đùi,giập nát xương chậu ,vỡ bọng đái ,đứt tiền liệt tuyến ,

Những năm tháng tiếp theo tiền nong cạn kiệt do Bình phải mổ đi mổ lại 6 lần ,không ai giúp đỡ ngoài cô em gái của Long cho 1000USD để trả cho bác sỹ ngày cấp cứu đầu tiên thì mới được mổ ….

Đạn đã bắn ra khỏi lòng súng ??,giữ lại được sao ??,đơn từ đã đưa !,báo chí đã đăng… !!,công an đã vào cuộc….!! bố con Long đã bị một nhóm người ..!!tiêu diệt nhằm bịt khẩu …!!Sự sống của bố con Long còn sống ! là ngoài ý muốn của những kẻ có chức có quyền….!!đang sử dụng bằng giả ....!!,đang ở những vị trí có những lợi thế riêng …!!trong cái chế độ ..mafia….không ai điều tra kiểm soát  được !

Còn nữa ……

 

 

TUYÊN BỐ CỦA ÔNG HÀO KHÔNG ĐÁNG ĐỒNG XU


Chỉ cần đọc cho kỹ tường trình của nhà báo Hán Phi Long phóng viên Đài Tiếng nói Việt Nam ( VOV) về vụ việc bị công an, dân phòng và những người mang thường phục đánh dã man và bài bình luận trên Tuổi Trẻ, là có thể biết được vì sao mình lại đặt tiêu đề: Tuyên bố của ông Hào ( Phó Chủ tịch tỉnh Hưng Yên) không đáng đồng xu khi dám nói với Thủ tướng, với nhân dân cả nước, cuộc cưỡng chế đất ở Văn Giang an toàn, thành công, và hùng hồn khẳng định kẻ xấu kích động, thế lực thù địch phối hợp dựng clip giả để nói xấu chính quyền.

Nguyên văn bản tường trình sự việc của nhà báo Hán Phi Long:

“Chúng tôi đến xã Xuân Quan vào khoảng 9h00 sáng, sau khi từ trên đê rẽ phải theo con đường bê tông đi vào trong làng, đi được khoảng mấy trăm mét, tôi thấy rất đông người dân đang đứng ngoài đường với vẻ mặt rất căng thẳng, chúng tôi không thể đi tiếp vào được. Sau đó tôi đã quay xe lại, để xe vào sâu trong một con ngõ nhỏ là cổng của 1 hộ dân, tôi khóa xe và lấy máy ảnh nhỏ du lịch mang theo.

Nhà báo Hán Phi Long trong chuyến công tác tại quần đảo Trường Sa

Khi ra đường tôi mới biết đây là đoạn đường cuối của thôn để ra cánh đồng. Đứng quan sát tôi thấy cách đó khoảng 25-30m, đối diện với những người dân là lực lượng cưỡng chế thi hành bao gồm công an mặc cảnh phục, cảnh sát hình sự có khiên đỡ và cả lực lượng mặc thường phục, (có người đeo băng đỏ, người không đeo), có người mang camera, máy ảnh quay phim.

Khi đó tôi thấy tình hình rất căng thẳng, một bên là vài trăm người dân (đứng ngoài đường trước cửa nhà văn hóa thôn 1). Một bên là hàng rào cảnh sát ngăn cản không cho mọi người ra đồng.

Cảnh nhà báo Hán Phi Long bị đánh hội đồng

Do sợ khi đứng lẫn trong đám đông này kiểu gì cũng bị “tai bay vạ gió” vì rất hỗn loạn, tôi và anh Năm đã đi vào Nhà văn hóa thôn (đang ở giai đoạn hoàn thiện), cách đường có người dân tụ tập khoảng 30m, liền kề Nghĩa trang liệt sĩ là  nơi giáp ranh giữa khu dân cư với cánh đồng đang bị cưỡng chế. Chúng tôi đứng quan sát.

Sau đó tôi lấy máy ảnh, ra đứng trên tường bao sân của nhà văn hóa đang xây dở để chụp 2 kiểu ảnh làm tư liệu. Lực lượng cưỡng chế từ phía cánh đồng và nghĩa trang liệt sĩ bắt đầu tiến lên.

Một nhóm cảnh sát và cảnh sát cơ động lúc này từ trong nghĩa trang liệt sỹ trèo qua tường rào, tiến về phía nhà văn hóa. Lúc này tôi vẫn đội mũ bảo hiểm màu trắng, tay cầm máy ảnh du lịch đứng tại hành lang nhà văn hóa không chụp ảnh nữa. Đi đầu nhóm cưỡng chế tiến về phía tôi đứng là hai công an, một anh thấp nhỏ đeo lon thượng úy đến bên tôi.

Một ai đó chửi và hỏi: “Đ. M thằng kia là thằng nào mà vào đây chụp ảnh?” Tôi trả lời ngay:“Tôi là phóng viên Đài Tiếng nói Việt Nam” 2 lần. Nhưng họ không nghe, rồi xốc nách tôi kéo về sát chân tường nghĩa trang liệt sĩ. Lúc này tôi nói lớn hơn, liên tiếp: “Tôi là nhà báo ở Đài Tiếng nói Việt Nam. Có gì các anh để tôi giải thích chứ sao lại lôi tôi thế này”? Liền đó, mấy công an viên và những người mặc thường phục khác lao vào, chửi: “Đ.M mày giải thích con mẹ mày à? Đấm chết con mẹ mày đi”.

Ngay sau đó nhà báo Nguyễn Ngọc Năm cũng bị đánh

 Một người lao vào giật máy ảnh trên tay tôi, nhiều công an và người không mặc sắc phục lao vào dùng dùi cui, tay không đấm, đạp, vụt vào mặt, người tôi, lên gối vào ngực tôi, liên tiếp đấm đá, vụt tôi rất mạnh. Lúc này tôi đau quá, máu trên mặt chảy ướt hết áo và quần của tôi, tôi choáng váng gục ngã vào chân tường rào của nghĩa trang liệt sỹ.

Mấy bà cụ đứng cạnh đó để xem vụ cưỡng chế thấy vậy mới hô hoán lên rằng, “sao đánh người vô cớ thế, đánh chết người ta rồi”…Thấy vậy, anh Năm lúc đó mới chạy ra và hô hoán nhiều lần: “Chúng tôi là nhà báo, sao các anh lại đánh chúng tôi? Chúng tôi là nhà báo, không được đánh …”.

Sau khi gục xuống đường, mấy công an kia bỏ tôi ra và lao về phía anh Năm đánh anh Năm, khi đó chỉ còn vài công an ở chỗ tôi, tôi đã bám theo mấy cụ già kia trốn vào trong một vườn cây gần đó.

Thấy máu trên mặt tôi vẫn chảy rất nhiều, mấy bà cụ liền bảo là phải vào trạm xá gần đây để băng bó lại, không thể để thế được và đưa tôi đi vòng phía mấy vườn cây vào phía sau trạm xá. Vào đến nơi, tôi được mấy nữ nhân viên y tế ở đây sơ cứu, lau vết rách trên môi cho tôi và bảo “Chảy máu nhiều như thế thì nên nằm xuống nghỉ tí đi cho đỡ choáng váng đã”. Sau khi nằm khoảng 10 phút, tôi lấy điện thoại gọi cho anh Năm, nhưng gọi mãi không được.

Những người tham gia hành hung 2 nhà báo mặc sắc phục công an, mang theo gậy và đội sẵn mũ bảo hiểm

Lo cho anh Năm nên tôi lại đội mũ bảo hiểm vào và đi ra phía cổng trạm xá. Lúc này lực lượng cưỡng chế là công an, cảnh sát cơ động vẫn đứng rất đông ở đó, tôi thấy có một người đeo quân hàm thượng tá cảnh sát cơ động, tôi trình thẻ phóng viên Đài TNVN ra và nói: “Chúng tôi là phóng viên Đài TNVN xuống đây có 2 người, nhưng vừa rồi trong lúc chúng tôi bị công an đánh, có đồng chí Ngọc Năm là Trưởng phòng của tôi cũng bị đánh và hiện tôi không thể liên hệ được, các anh ở đây có thể liên hệ ra phía ngoài được hỏi cho tôi tình hình và đề nghị đừng đánh phóng viên nữa”. Ông thượng tá kia nói đang “như thế này thì không biết đâu, không giải quyết gì cả”, rồi quay đi.

Lúc này tôi rất hoang mang và lo cho anh Năm, vì tôi đã thoát ra ngoài được còn anh Năm thì không thể liên lạc được, tôi quay vào trong trạm xá, ngồi đó một lúc. Tôi tiếp tục gọi điện thoại cho anh Năm, sau đó cũng thấy nhấc máy, anh Năm hỏi: “chú thế nào rồi, có bị bắt không? Tôi nói em trốn thoát rồi, không bị bắt. Anh Năm nói anh bị bắt, còng tay, đang trên xe thùng về công an huyện rồi. Em về ngay công an huyện để trình báo cho họ biết”

Sau khi bị đánh, anh Long ngã gục và được người dân địa phương cứu thoát, còn anh Năm bị còng tay và đưa về trụ sở Viện kiểm sát huyện Văn Giasng, Hưng Yên

Lúc này máu trên mặt tôi vẫn tiếp tục chảy ra, nhưng tôi cũng cố lại đi vòng qua sau một số vườn cây của những hộ dân ở đây, để ra ngoài đường (tôi thật sự lại bị bắt và đánh tiếp). Sau đó đi xuống công an huyện Văn Giang. Tại đây sau khi trình thẻ ở cổng công an cho người bảo vệ, tôi được chỉ vào trong  một phòng của đội cấp chứng minh nhân dân, tại đây tôi được một công an đeo quân hàm cấp úy tiếp.

Tôi trình thẻ phóng viên, trình bày sự việc cho anh này, sau đó anh này bảo tôi ngồi đợi và vào báo cáo lãnh đạo. Anh này cầm thẻ phóng viên của tôi đi khoảng nửa tiếng, sau đó quay lại đưa cho tôi. Bảo đợi “sếp” làm việc.

Tôi ngồi ở đó hơn 1 tiếng đòng hồ, không thấy ai nói gì, ra làm việc hay hướng dẫn tôi đi đâu. Lúc này tôi tiếp tục gọi điện thoại cho anh Năm và nói rằng: “Em đang ở công an huyện Văn Giang đây, anh ở đâu” anh Năm nói “anh đang bên Viện kiểm sát, em sang đây đi”. Tôi lại đi sang Viện kiểm sát, ngồi đợi ở đây một lúc. Tôi hỏi mấy nhân viên ở đây, họ nói “Có anh Năm đang ở đây và đang làm việc với cơ quan công an, anh cứ ngồi ngoài chờ đi”.

Tôi chờ khoảng gần 1 tiếng, thấy lâu quá tôi liều đi vào phòng nơi đang lấy lời khai của anh Năm. Lúc này có 1 viên công an đang ghi biên bản lời khai của anh Năm, thấy mặt mũi tôi máu me bê bết, sưng tấy nhiều chỗ, anh Năm nói “Đây là phóng viên Phi Long, bị công an đánh đến thế này đây”, lúc đó khoảng 12 giờ trưa.

Sau khi lấy lời khai của anh Năm xong, đến phần việc của bác sĩ vào kiểm thể (kiểm tra thương tích) thấy tôi như vậy, anh Năm đề nghị kiểm tra cho 2 người. Hai người được nói là bác sĩ đến kiểm tra tra thương tích, ghi biên bản xong. Lúc này trên mặt tôi máu vẫn rỉ ra khóe miệng; mặt mũi sưng phù nề, quần và áo đều dính nhiều vết máu. Sau đó, chúng tôi được “mời” đi bộ sang trụ sở Công an huyện Văn Giang.

Khoảng hơn 13 giờ, chúng tôi được mời ăn cơm hộp với công an. Tôi nói, bị đau, không thể há miệng được nên không thể ăn được cơm được, các anh cho tôi hộp sữa để tôi uống”.

Sau đó, anh Năm và anh Long được tách ra đưa đến 2 phòng khác nhau để lấy lời khai.

Khoảng hơn 13 giờ, chúng tôi được mời ăn cơm hộp với công an. Tôi nói, bị đau, không thể há miệng được nên không thể ăn được cơm được, các anh cho tôi hộp sữa để tôi uống.

Đầu giờ chiều, tôi được một Đại úy (không đeo biển hiệu) giới thiệu tên Trưởng, Phòng Hình sụ công an Hưng Yên lấy lời khai của tôi.

Tôi được anh Trưởng hỏi “Ai cử các anh về đây làm việc, có giấy quyết định gì không?”. Trả lời, “Tôi được Trưởng phòng là lãnh đạo trực tiếp của tôi phân công về đây”. Hỏi ai cử trưởng phòng anh đi. Tôi nói bên chúng tôi làm việc rất nguyên tắc, cấp trên của Trưởng phòng cử đi”.

Anh Trưởng hỏi “Anh có thấy chúng tôi cắm biển cấm quay phim, chụp ảnh không?” Tôi trả lời “Không thấy! Và nếu có thì việc làm đó là không đúng luật, vì không ai cấm quay phim, chụp ảnh ở khu dân cư cả? Mặt khác, khi tôi đến thôn 1, phía sau những người tụ tập, thì mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường”.

Hỏi “Tỉnh Hưng Yên đã cấm báo chí, anh có biết không?”. Trả lời “Tôi không biết gì về quy định này, đến thời điểm hiện tại tôi chưa nhận được bất cứ văn bản nào, ai ký gửi đến cho các cơ quan báo chí. Nên tôi đến đây là hoàn toàn phù hợp và đúng theo Luật quy định”.

Hỏi “Hôm qua anh có đi dự buổi họp báo của tỉnh Hưng Yên không”. Tôi trả lời “Tôi không đi dự, có người khác nên tôi không biết”.

Hỏi “Sao đã cấm quay phim, chụp ảnh, anh còn chụp ảnh?”. Tôi trả lời “Khi đó tôi thấy phía người dân có những hành vi rất quá khích, ném gạch đá, chai xăng về phía lực lượng cưỡng chế, nhưng tôi thấy họ rất nhẫn nhịn chịu đựng mà không có phản ứng gì. Tôi chụp ảnh để làm tư liệu về việc người dân có những hành vi vi phạm nghiêm trọng để làm tư liệu khi cần thiết. Như vậy mục đích chụp ảnh của tôi là rất rõ ràng ”.

Hết phần lấy lời khai, theo đề nghị Công an đưa tôi đi chiếu chụp tại Trung tâm y tế Văn Giang. Yêu cầu này được chấp thuận vào cuối giờ chiều hôm đó. Chúng tôi được nhận lại tài sản như điện thoại, máy ảnh, các giấy tờ tùy thân. Trước đó, họ đã xóa mấy bức ảnh tôi chụp.

Sau khi tôi đi chiếu chụp về, anh Tiến (Thiếu tá, đội trưởng đội trọng án); Anh Hồng (thượng tá, Trưởng phòng Cảnh sát hình sự) đã xin lỗi chúng tôi về sự việc diễn ra buổi sáng. Ngay lúc đó anh Năm đã viết 1 bản kiến nghị lên lãnh đạo công an tỉnh Hưng Yên yêu cầu làm rõ vụ việc, anh Tiến đã tiếp nhận đơn và hứa chuyển cho lãnh đạo xem xét. Chúng tôi về đến cơ quan khoảng hơn 19 giờ ngày 24-04-2012. Tôi được anh Năm mua cho một chiếc áo sơ-mi để thay chiếc áo có nhiều vết máu, đứt khuy áo trước khi về nhà.

Những ngày sau, tôi phải nghỉ ở nhà điều trị vết thương và bớt căng thẳng. Chúng tôi rất bình tĩnh, cố gắng không để sự việc xấu thêm. Tuy nhiên, ngày hôm sau, trên rất nhiều trang mạng đã truyền nhau đoạn Clip công an đánh chúng tôi. Một số phóng viên báo khác đã biết, hai người bị đánh trong Clip là phóng viên VOV.

Trao đổi với phóng viên báo Giáo dục Việt Nam vào chiều 9/5, anh Long không giấu được sự xúc động: “Chính nhân dân là người cứu chúng tôi”.

______________________________

Khi nhà báo bị đánh

TT – Khi không thể chối cãi mãi được nữa, chính quyền tỉnh Hưng Yên bắt đầu lấy làm tiếc về việc lực lượng cưỡng chế ở Văn Giang đánh người.

Thật trớ trêu, người bị đánh đòn đau lại là hai nhà báo từ trung ương. Mặt mày sưng húp rồi cũng sẽ lành, song nỗi đau tinh thần sẽ mãi ê ẩm với cảnh đánh đập hung tợn này.

Các cơ quan báo chí nước ta rất dè dặt, chưa dám phanh phui những nhức nhối ẩn sau vụ thu hồi đất mang tính kinh điển này.

Một ống kính bí hiểm đã chộp lấy cảnh hành hung, sau khi được tung lên mạng, đoạn video clip lan truyền nhanh chóng, dần dần lộ ra danh tính của các nạn nhân. Không có đoạn video clip đó, không có sự phản ứng của công chúng, nếu người bị hại cũng cam nín lặng, ai dám tin rằng ở đất nước chúng ta hàng chục dân phòng và cảnh sát lại xúm vào đánh hội đồng một người không có khả năng kháng cự giữa thanh thiên bạch nhật.

Người ta bảo ánh nắng làm chết vi trùng. Bưng bít thông tin chỉ làm cho sự gian trá lên ngôi. Ngày nay với chiếc điện thoại di động bé xíu, một người nông dân vốn quen cày cuốc bỗng chốc có thể trở thành nhà báo công dân. Mẩu video clip trở thành chứng cứ buộc chính quyền tỉnh Hưng Yên phải đối mặt với sự thật, đối mặt với trách nhiệm giải trình.

Chính phủ đã nhiều lần tuyên bố xây dựng một chính quyền minh bạch. Báo chí là một trụ cột góp phần tạo nên sự minh bạch ấy. Muốn làm được điều đó, nhà báo phải có quyền được an toàn, được tự do hành nghề. Luật pháp Việt Nam không hề thiếu những cam kết đó.

Đối mặt với những thế lực không ưa sự minh bạch, nguy cơ nhà báo bị cản trở tác nghiệp tự do, bị mua chuộc, bị đe dọa hoặc thậm chí bị đánh là những rủi ro nghề nghiệp thường thấy. Theo một nghiên cứu của Liên hiệp các Hội KH-KT Việt Nam công bố tháng 10-2011, có tới 12 loại hành vi cản trở báo chí tác nghiệp rất phổ biến ở Việt Nam. Trong số các hành vi cản trở đó, đe dọa, giữ người, khủng bố tinh thần nhằm vào cá nhân và người thân trong gia đình nhà báo, trả thù phóng viên do viết bài phanh phui tiêu cực là các hành vi thường xảy ra. Vì lẽ ấy, dấn thân cho một nền báo chí trung thực và có trách nhiệm trước công chúng quả thật là một cam kết không kém phần nguy hiểm.

Hành vi hành hung nhà báo không chỉ làm tổn thương sức khỏe, tinh thần, danh dự và nhân phẩm của cá nhân người bị hại. Đằng sau báo chí là hàng triệu người dân với quyền được biết về những gì đang xảy ra trên đất nước này. Mỗi nhà báo bị đánh là ẩn chứa một mưu đồ bưng bít thông tin. Không được biết, không được bàn thì khó giám sát, quyền lực thật sự của nhân dân sẽ bị cản trở ngay từ quyền được tiếp cận thông tin. Vì lẽ ấy, những hành vi hành hung nhà báo cần bị nghiêm trị bởi pháp luật và lên án bởi toàn xã hội.

Hai nhà báo bị đánh ở Văn Giang, thêm một lời cảnh báo để xây dựng một chính quyền mạnh. Chúng ta cần chung tay xây dựng một xã hội có năng lực phản kháng chống lại những điều ác, bất công vẫn còn nhởn nhơ tồn tại.

PHẠM DUY NGHĨA

 

 

NẾU CƯỠNG CHẾ NÊN CHỌN MÙA MƯA (?!)



66 Votes

Là bởi vì ông Chánh văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên (ảnh) sáng suốt nhận định nguyên nhân lực lượng cưỡng chế đánh người là “Mình chỉ sợ trời nóng quá nên anh em cũng nóng lên, hung hăng làm chuyện gì đó không hay…”.

Làm công vụ mà trời nắng thì dễ hung hăng rồi đánh dân, đánh cả nhà báo như vụ cưỡng chế ở Văn Giang, Hưng Yên thì đúng là khùng.

               Nhà báo Hán Phi Long bị lực lượng cưỡng chế tại Văn Giang đánh, gương mặt biến dạng (ảnh báo Tuổi trẻ)

Nói thế đã khiến nhân dân nổi khùng, chánh văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên còn nói là các nhà báo nên đưa clip gốc để các cơ quan chức năng nghiên cứu giải quyết. Ông này còn thản nhiên nói, không có cơ sở để khẳng định hai người bị đánh trong clip là nhà báo. Lại nói, đã phát hiện người đánh trong clip là dân phòng….Nói thế dễ gãy răng lắm đấy bác Chánh.

Báo Đất Việt lập tức minh họa:

Báo cáo đã dối trá, lại còn vu lên là dựng clip giả, giờ không che dấu được thì ngoa ngoắt xoen xoét gào: clip gốc đâu, ai quay? Ngoa ngoắt làm cái zầy, nhìn vào clip, vạch ra từng tên, từng mặt mà xử lý, khởi tố, đuổi cổ chúng ra khỏi ngành công an cho dân nhờ, giữ thanh danh cho công an là việc nên làm, quanh co, dối trá mãi làm gì.

Nhất cử nhất động của các người, nhân dân quay lại, ghi âm lại hết đấy, liệu mà sống, hành xử, làm việc cho tử tế.

 

Một con người lớn lên...
Cần:
- 9 thág 10 ngày trong Bào Thai
- 5 năm đi Nhà Trẻ
... - 5 năm học Tiểu Học
- 4 năm học Trung Học
- 3 năm học Phổ Thông
- 2 ~ 6 năm để học 1 cái nghề
Nhưng Cần Cả Đời...
Để học cách:
... + Tha Thứ ♥
+ Lắng Nghe ♥
+ Chia Sẻ ♥
+ Yêu ♥
+ Ghét ♥
+ Làm người Tốt ♥
+ Làm người Xấu ♥
Nhưng có 1 Định Luật bất định:
Gieo Nhân nào gặt Quả nấy
Không cần phải là vĩ nhân
Không cần phải vĩ đại
Hãy sống là chính mình .... và ....
Hãy làm 1 người " BÌNH THƯỜNG "
nhưng không hề " TẦM THƯỜNG "
Bạn nhé ♥

  Nhấp vào đây xem phóng sự ảnh của Huỳnh Long

Nhấp vào đây xem kẻ cướp bắt đầu lộ mặt

Nỏ thần giả và bằng tiến sỹ dởm 

http://tuanvietnam.net/2010-06-18-no-than-gia-va-bang-tien-si-dom

Xin quý vị nhấp chuột vào đây xem Bang-gia-chiec-gay-leo-len-cac-nac-thang-trong-bo-may-04188775.html

14 nhận xét:

  1. Ở quê tôi ,sáng sớm hàng ngày ,là mọi người mọi nhà thả chó ,vì đã nhốt qua đêm ,để tránh bị bọn cẩu tặc câu trộm ,mọi cổng ngõ vang tiếng chó sủa ,rồi xuất hiện một câu đố :(sáng sủa là gì ???)và cách giải nghĩa cho câu đó là từ (Chó )
    Thanh niên quê tôi mà nói (thằng này chông sáng sủa)thì rứt khoát sẽ có chuyện lỗ mũi ăn trầu
    Không biết nói ông phó chủ tịch UBND xã mễ trì có làm ông phật lòng nhưng theo ý dân quê tôi thì đúng là ông (sáng sủa..) thật

    Trả lờiXóa
  2. Cướp không theo quy định của pháp luật là cưỡng đoạt, cướp theo quy định của pháp luật là cưỡng chế, cưỡng xong rồi hiếp gọi là cưỡng dâm.

    Trả lờiXóa
  3. Nông dân khắp nơi bị tước đoạt ruộng đất với bất công, oán hận ngút trời. Nhưng giai cấp công nhân, "đội quân tiên phong của ĐCSVN" "thời đểu cáng lên ngôi" cũng khốn khổ, khốn nạn không kém!

    Trả lờiXóa
  4. Câu hỏi có tính thời đại: “Ai chỉ tay? Ai ra tay? Ai vỗ tay ?, Ai khoanh tay?, Ai còng tay? Và ai sẽ trắng tay?”...đã có trả lời chính xác rồi. Đã qua rồi cái thời cái gì cũng là “Của Dân – Do Dân – Vì Dân !”, có lẽ người Việt Nam hôm nay phải quen dần đi với những tín điều mới của thời đại: “Mọi thứ là của Đảng, của Tư Bản Đỏ” và cũng “Xưa” rồi “Diễm” cái gọi là “Liên Minh Công Nông” là động lực của cách mạng”.

    Trả lờiXóa
  5. “Những ai còn ưu thời mẫn thế, còn thao thức trước những gì thuộc về cõi nhân luân dâu bể này, còn biết đau đớn trước những lợi quyền của người dân nước mình, đồng bào mình đang bị cưỡng đoạt… hãy theo sát tình hình để giúp đỡ mọi người cùng hướng tới những điều tốt đẹp”.

    Trả lờiXóa
  6. Người bắt đầu không ra người. Cái gì đã làm dổi thay cá tính con người như vậy. Những mánh khóe lừa đảo đủ loại ra đời mà không sách vở nào dạy hết được. Chính bản thân tôi cũng bị lừa vài lần đến đau điếng. Tại sao xã hội lại thay đổi như vậy? Trước đây, cũng không thiếu tầng lớp người nghèo xác xơ, tại sao cảnh đó lại không xảy ra?

    Trả lờiXóa
  7. Xin các Quan bớt dối trá! Có gan Tham thì nên có gan Nhận. Ít ra cũng chỉ bị nguyền rủa là Lòng Tham của con người chứ đừng mang thêm những lời sỉ nhục Miệng Quan Trôn Trẻ... về cho Tổ Tiên, con cháu!

    Trả lờiXóa
  8. Đã sống qua thời Việt Nam còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền "của dân, do dân, vì dân" cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế." - Bà Lê Hiền Đức.

    Trả lờiXóa
  9. Nhà nước đã được lưu manh hóa từng bước - dân càng nổi lên - mức độ lưu manh hóa càng gấp gáp càng trần trụi !
    Đáng tiếc ! đáng tiếc !

    Trả lờiXóa
  10. TRong rừng rặm; hay Thủ Đô...bỗng dưng một đám CÔN ĐỒ chui ra ?

    Trả lờiXóa
  11. Khi ở một xã hội mà sự thật chen lẫn dối trá, trắng có thể biến thành đen ,một nhóm“ trí thức „ cần được vạch mặt rõ vì họ gây tác hại rất lớn trong vận hành xã hội đó là nhóm „ Trí thức bị lưu manh hóa „
    „Trí thức bị lưu manh hóa „ xuất hiện khắp nơi,ở thành phần trí thức nghiên cứu khoa học và cả trong thành phần trí thức mà phản biện là phần chính của nghề nghiệp

    Trả lờiXóa
  12. đường đi của sự dữ, của bóng tối chỉ là dối trá và bạo lực. Chỉ đáng thương và đáng tiếc cho những ai đang không tỉnh thức mà vẫn bị lừa dối và mắc mưu.

    Trả lờiXóa
  13. Có một nước nào mà những kẻ đi cướp đất, phá nhà của người dân mà lại không bị truy cứu tội phạm, mà lại được quyền tự họp nhau rút tỉa kinh nghiệm, ưu khuyết điểm với nhau hay không?
    Phải gọi đó là tình trạng “một quốc gia trong quốc gia,” hay là một thứ “Loạn Kiêu Binh” rồi!

    Trả lờiXóa
  14. Thế kỷ 20 được mệnh danh là "thế kỷ giết người hàng loạt". Liên Xô dưới triều đại Stalin tàn sát khoảng 20 triệu người. Tại Trung Quốc dưới triều đại Mao Trạch Đông giết hơn 30 triệu người. Cam Pu Chia dưới tay Khơ Me Đỏ, giết khoảng 1,7 triệu người. Rồi đến Việt Nam dưới triều đại Hồ Chí Minh giết khoảng 500.000 người trong chiến dịch "cải cách ruộng đất" và thảm sát khoảng 7000 người tại Huế vào tết Mậu Thân 1968.

    Trả lờiXóa